Chinh phục đỉnh Fanxipan- Ký sự của một VNW girl

Mùng 5 Tết – gặp nhau chào xuân với hội bạn, nó với anh bạn thân phấn khởi hẹn năm nay nhất định chinh phục Nóc nhà Đông Dương . Hì hụi check lịch, thấy kỳ nghỉ gần nhất sau Tết là Giỗ Tổ nên 2 đứa quyết chí lập hội rủ leo Fan.
Hạnh, ngoài cùng bên trái
 2 tháng trước ngày đi, 2 anh em hớn hở rủ thêm được một vài người bạn cùng chí hướng, hò hẹn một hồi, chốt lịch cuối cùng cả hội lên tới 11 người , tự dưng thấy phục tài rủ rê lôi kéo của mình quá sức.

1 tháng sau, tinh thần sụt giảm đều vì chia sẻ với mọi người về kế hoạch ai cũng nói mình chẳng đi được đâu, sức mình làm sao lên tới đỉnh núi . Nản chí dần, từ một đứa to mồm hô hào mọi người và lên kế hoạch cho đoàn giờ mình bắt đầu bàn lùi, bảo anh em hay hủy, nhưng rồi sau 1 hồi bị dọa nạt cuối cùng mọi thứ vẫn được chuẩn bị chu toàn chờ ngày xuất phát.

Tối 18.4, lần đầu tiên cả đoàn 11 người mới lần đầu tập trung đầy đủ gặp mặt tại chính sân ga trước giờ lên đường. Líu ríu làm quen trò chuyện, ai nấy tươi cười rạng rỡ, phấn chấn cho một hành trình đầy hứng khởi.

Phì phò đường núi
Trước giờ G, anh em hừng hực khí thế chuẩn bị balo hành trang lên đường. Quần áo tươm tất, áo đồng phục rực rỡ, mũ nón như dân leo núi chuyên nghiệp. Đoàn được kết nạp thêm 1 anh zai Sài Gòn là vừa đủ 3 miền Bắc – Trung – Nam và cả ở bển là 3 bạn du học sinh Canada. Đa văn hóa, đa quốc gia nhưng tất cả chúng tôi đều hướng tới mục tiêu chinh phục đỉnh Fanxipan hùng vỹ.

Hành trình đầu tiên di chuyển từ Trạm Tôn ở độ cao 1.900m lên điểm nghỉ 2.200m. 30 phút đầu cả đoàn bắt đầu vượt qua những con dốc đầu tiên, đoạn đường khá dễ đi với lối đường mòn và dốc thoai thoải. Nhưng từ sau đó trở đi mình chỉ biết thở và thở. Mình bị tụt lại tốp sau cùng vì thể lực quá kém, mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch, đầu óc choáng váng muốn ngã quỵ xuống tưởng chừng như không đi nổi. Lúc này mới thấy hậu quả của việc lười vận động, và 2 bài tập Chicken Dance ở công ty mỗi ngày chẳng thấm vào đâu. Cậu vận chuyển đồ người Mông phải đỡ giúp mình Balo và cười lỏn lẻn rồi nói thứ tiếng Kinh lơ lớ : “ Cố đi đi chị ơi, 10 phút nữa thôi là tới trạm nghỉ rồi “. Nói vậy mà phải tới 5 lần 10 phút mình mới lên tới trạm nghỉ đầu tiên 2.200m thưởng thức bữa trưa giữa trời nắng chói chang là một trong những trải nghiệm mà mình không bao giờ quên.

 Chặng đường thứ 2 dường như còn gian nan hơn chặng thứ nhất, anh hướng dẫn người Mông nói nếu không đi nhanh trời tối sẽ không lên kịp điểm nghỉ thứ 2 trên 2.800m. Nghe xong mà muốn khóc, ngực như muốn vỡ ra vì khó thở nhưng vẫn phải mím môi bước tiếp. Bỏ dở chuyến đi có thể còn dẫn đến những tình huống tệ hơn, và hơn hết mình không thể để cả đoàn mất tinh thần..

Fansipan nổi tiếng với những cảnh đẹp hùng vĩ. Trời xanh trên cao, rừng ở xung quanh và mây trắng dưới chân. Thế nhưng hầu hết thời gian chuyến đi, Mình chỉ nhìn xuống chân, cố gắng bước từng bước.
Trời nắng chang chang, balo hành lý trên vai nặng dần theo từng bước chân.Hết con dốc này tới con dốc khác, con đường cứ nhỏ dần và sâu hun hút vào trong rừng. Chưa bao giờ mình phải leo dốc như ở đây, hoặc toàn đất khô lăn trượt dưới chân, hoặc là những khối đá lớn xếp chồng lên nhau. Lúc này, mình đã ngậm gần hết gói kẹo mang theo và uống hết chai nước thứ 4 kể từ đầu cuộc hành trình. Mình tự hỏi tại sao mình lại dại dột tham gia vào chuyến đi hành xác này. Nhưng rồi, nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người đoàn khác đã kéo, đẩy, cho thêm nước uống, hát hò cổ động cuối cùng mình cũng lên tới điểm 2.800 m nghỉ tối cùng đoàn.

Chặng đường cuối cùng mới thực sự gian nan hết sức, để lên tới đỉnh Fan ở độ cao 3.143m. Không phải ai cũng có thể leo lên đỉnh Fansipan, nóc nhà của đất nước. Có những người xông pha thẳng tiến, những cũng có những người phải huy động hết ý chí mới leo lên được. Rất nhiều trong số đó là những nữ nhân viên văn phòng chân yếu tay mềm và mình cũng vậy. Thức dậy từ 4h30 để chuẩn bị lên đường và cuối cùng 9h sáng ngày thứ 2 cả đoàn đã đặt chân lên tới đỉnh Fanxipan hùng vĩ.

Làm gì khi trên đỉnh?

Cả đoàn mình đã có những giây phút tuyệt vời, mọi người ôm nhau cười sung sướng khi vượt qua chính bản thân mình. Chụp ảnh và check in là điều không thể thiếu ^^.
Trên đỉnh núi lộng gió, chúng tôi nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, không một ai tin nổi mình đã vượt qua 8 ngọn núi của dãy Hoàng Liên Sơn để lên tới Nóc nhà Đông Dương. Mở sâmpanh ăn mừng, chúng tôi đã có khoảnh khắc không thể quên tại nơi đây.

Chặng đường về gian nan và những kỉ niệm khó phai…

Càng về cuối chuyến đi thể lực của cả đoàn càng xuống, tất cả phải chiến đấu với bản thân trong từng bước chân trên con đường trở về dài dằng dặc. Chân bước đi theo quán tính, càng đi càng mệt nhưng không thể không bước về. Vẫn là nhóm cuối cùng ra khỏi rừng, nên khi nghe thấy tiếng mọi người ra tới trạm gọi mà cả nhóm chúng mình mừng mừng tủi tủi…

Mình sẽ không bao giờ quên cảm giác vừa bước đi, trong đầu vừa lẩm nhẩm câu quote : If you think you can, YOU CAN. If you think you can’t, YOU’RE RIGHT! And finally I CAN.

Sẽ không bao giờ quên những đoạn đường núi non hùng vĩ, gió thổi lồng lộng để cả đoàn thêm quyết tâm bước đi.

Không quên cảm giác mọi người mặc áo mưa ngồi ôm nhau trong gió lạnh 15 độ ở độ cao 2.800m chờ dựng trại.

Không quên đêm chui trong túi ngủ vẫn nghe gió rít ngoài lều sợ ma mà không dám nói.

Không quên những yêu thương đã được kết nối trên chặng đường ấy.

Phạm Hồng Hạnh (Business Development Associate – VNW)

Tags: ,

The Fist

The internal communication of Navigos Search